Chương 83

Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em

Mộng Tiêu Nhị

8.590 chữ

31-03-2023

Dịch: Anh Đào

Lúc bà Diệp đến phòng tìm Bùi Ninh, Bùi Ninh đang gặm cổ vịt, bà Diệp tưởng rằng cổ vịt người phương Nam bán đều là ngọt, “Mùi vị thế nào?” Bà hỏi Bùi Ninh.

Bùi Ninh gật đầu, “Ngon lắm ạ, hôm nay con đi mua hai lần, mẹ ăn thử đi ạ.”

Bà Diệp bận rộn cả một buổi tối đến cơm cũng không kịp ăn, bà lấy một miếng cổ vịt lên gặm. Vừa cắn một miếng, môi bà nóng ran khó chịu, bà phải uống một cốc nước lạnh mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Bà nhíu mày, nhìn dáng vẻ say mê gặm cổ vịt của cô không tin được: “Con không thấy cay à?”

Bùi Ninh lắc đầu ngây ra, lại lấy một cái cổ vịt khác để ăn.

Bà Diệp nhìn cô như có điều suy nghĩ, Bùi Ninh chớp chớp mắt: “Mẹ, sao vậy ạ?”

Bà Diệp: “Cay có một ít mà con cũng không ăn được.”

Bùi Ninh gật gật: “Vâng, mấy ngày nay đến nông trại đột nhiên con rất muốn ăn cổ vịt, ban đêm tỉnh dậy là muốn ăn.” Hôm nay đã đi mua hai lần rồi, chỉ nghĩ đến mùi vị thôi là đã thấy đói, không ăn không được.

Trong lòng bà Diệp cơ bản đã có tính toán, hỏi cô có phải kỳ kinh nguyệt lần này của cô đến trễ không.

Bùi Ninh: “Con cũng không biết có được tính là trễ không.” Kỳ kinh nguyệt của cô không giống người khác mỗi lần đều đúng 30 ngày là đến. Chu kỳ của cô thường là 30-36 ngày, có lúc một tháng đã đến, có lúc 35 ngày cũng không đến. Mấy năm gần đây về cơ bản đều là như vậy, không có tháng nào giống tháng nào.

Cô thử tính ngày của tháng trước, đến hôm nay đã là 37 ngày… Sững sờ vài giây, cô vội vàng buông cổ vịt xuống: “Mẹ, không phải con…”

Vẻ mặt bà Diệp không giấu nổi nụ cười: “Tám phần là vậy.” Nói xong bản thân lại kích động đứng dậy, nhưng lại không biết đứng dậy để làm gì nên lại ngồi xuống.

Hai tay bà xoa vào nhau, trong lòng kích động không nói lên lời.

Lần này là bé gái thì tốt rồi, đột nhiên bà Diệp lại đứng lên: “Con ăn trước đi, ăn từ từ thôi, ăn hết mẹ lại đi mua cho con. Bây giờ mẹ vào trong thôn mua que thử thai cho con.” Bà nhìn đồng hồ, bây giờ mới 8 giờ, hiệu thuốc vẫn chưa đóng cửa.

Bùi Ninh hoàn hồn, vừa rồi bà Diệp nói gì một câu cô cũng không nghe được, thấy dáng vẻ vội vàng rời đi của bà: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Bà Diệp nào kịp trả lời, biến mất nhanh như một cơn gió.

Bùi Ninh phản ứng chậm chạp, đột nhiên không thấy đói nữa bắt đầu thu dọn bàn, khóe miệng nhếch lên thỉnh thoảng lại mỉm cười. Cổ vịt chưa ăn hết cũng bị cô ném vào thùng rác, sau khi dọn bàn xong cô không tìm thấy nửa bịch cổ vịt còn lại đâu.

Chưa đến 20 phút sau bà Diệp đã quay về, trên đường đi còn mang theo cơn gió, bước chân nhẹ nhàng.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

“Còn có thể đi đâu, đi mua que thử thai cho con.” Bà Diệp mở túi thuốc ra, bà mua mấy hãng khác nhau, mỗi hãng lại mua mấy que, ra hiệu cho Bùi Ninh không cần thu dọn, bảo cô mau qua đây: “Con đi thử đi, xem xem có phải không?”

Bùi Ninh: “Chắc là phải ạ.”

Vừa rồi trong khoảng thời gian bà Diệp ra ngoài cô đã hồi tưởng lại cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng hơn một tháng này. Có lẽ là mang thai không chạy đi đâu được, trước đó có lần Diệp Tây Thành nói bao bị thủng chắc là lần đó. Kỳ an toàn cũng không an toàn, hơn nữa chế độ ăn uống của cô gần đây cũng khác trước, mệt chỉ muốn đi ngủ.

Bà Diệp bảo cô mau chóng đi thử, sợ sẽ thất vọng. Có đôi lúc con gái trước khi đến kỳ sẽ thích ăn những đồ chua cay, cũng có cảm giác buồn nôn, phải thử trong lòng mới cảm thấy yên tâm.

Bùi Ninh đi vào nhà vệ sinh, bà Diệp ở bên ngoài cửa đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại hỏi: “Xong chưa vậy con?”

“Vẫn chưa ạ.”

Bùi Ninh nín thở, nhìn chằm chằm sự thay đổi màu sắc ở trên que thử, khi màu hồng nhạt thứ hai xuất hiện cảm giác khi cô mang thai Đại Bảo và Nhị Bảo lại xuất hiện, nói năng lộn xộn.

Hơn mười phút sau Bùi Ninh vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc khóc lúc cười, bà Diệp lấy khăn ướt lau mặt cho cô: “Đừng kích động, kích động không tốt với em bé.”

Bùi Ninh ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ôm lấy cánh tay bà Diệp: “Mẹ, mẹ nói bây giờ con thích ăn cay, có phải là mang thai bé gái không? Lúc đó khi mang thai Đại Bảo và Nhị Bảo, con không thích ăn cay một chút nào, ngày nào cũng uống sữa chua. Không phải rất nhiều người nói trai chua gái cay sao?”

Bà Diệp: “Cái này đối với nhiều người thì rất linh nhưng lại không có tác dụng với mẹ. Lúc mẹ mang thai Tây Thành chỉ thích ăn cay, bà nội Tây Thành thì lại muốn có cháu trai, thấy mẹ ăn cay bà rất lo lắng, nhất định phải mua kẹo hồ lô cho mẹ ăn… Kết quả lúc sinh lại là bé trai, trai chua gái cay cũng chưa chắc. Có điều cái này thì Diệp Nhuế lại khá linh, lần đầu tiên con bé mang thai thích ăn chua, lúc mang thai con gái thì thích ăn cay, lén lút giấu người trong nhà đi ăn lẩu xào cay, mao huyết vượng không biết bao nhiêu lần.”

Bùi Ninh cầu nguyện: “Hy vọng cũng linh nghiệm ở trên người con.” Cô nhanh chóng nhắn tin cho Diệp Tây Thành, nói chuyện tốt này với anh.

Sau khi bà Diệp bình tĩnh lại mới nhớ đến chính sự, vỗ vỗ vai Bùi Ninh: “Đừng có ngây ngốc nữa, ngày mai con làm cô dâu rồi, mau chóng đi chuẩn bị váy cưới và trang sức đi.”

Suýt chút nữa Bùi Ninh quên mất: “Đúng, đúng, đúng, ngày mai con còn kết hôn nữa.”

Diệp Tây Thành ở dưới lầu đánh bài, hôm nay anh vô cùng ghen tị với người ta. Có mấy người mang con gái đến không ngừng khoe khoang, mấy bé gái đó vô cùng xinh đẹp, không ngừng làm nũng với bố mình.

Đặc biệt là Tề Cận Châu, cả buổi tối chỉ bế bé Xoài, thì thầm to nhỏ với cô bé, cũng chẳng biết nói gì mà thỉnh thoảng còn cười vang.

Bé Xoài ôm cổ Tề Cận Châu, thỉnh thoảng lại hôn bố mình.

Diệp Tây Thành đá ghế Tề Cận Châu, “Anh không đánh bài thì ngồi đây làm cái gì?”

Tề Cận Châu: “Tôi ngồi xem không được à?”

Ngồi đối diện Diệp Tây Thành chính là bạn học ở lớp thư pháp, nhà cậu ta cũng có con gái, bé tên Bong Bóng. Cô bé cùng tuổi với bé Xoài, Bong Bóng cũng đang đút một thỏi socola vào miệng bố mình.

“Cảm ơn bảo bối.”

Bong Bóng vẫn luôn yên tĩnh đứng sau lưng, tựa cằm vào vai bố xem bố đánh bài.

Diệp Tây Thành yên lặng thu hồi ánh mắt, đưa tay với lấy ly nước uống một ngụm lớn.

Điện thoại trên bàn rung, anh mở ra xem, sững sờ mất nửa phút, anh lại làm bố rồi? Hơn nữa còn có khả năng là bé gái? Làm sao mà có thể nhịn được chứ, bật cười.

Mãi cho đến lượt anh ra bài mà vẫn còn ngồi cười, bố của Bong Bóng ngồi đối diện ném cái bật lửa qua: “Ra bài đi! Bị hai đứa con trai nhà cậu chọc tức đến ngốc rồi à?”

Diệp Tây Thành cất điện thoại đi, bài cũng không đánh nữa, vứt lên bàn: “Tính tôi thua, tối nay sẽ đồng ý mỗi người một yêu cầu vô điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm thì sẽ làm.”

Tề Cận Châu nghi ngờ nhìn anh: “Khác thường như này chắc chắn có chuyện.”

Diệp Tây Thành: “Cho mấy người thời gian 5 phút, trong vòng 5 phút cho dù là gửi tin nhắn chữ hay tin nhắn thoại đến điện thoại của tôi đều sẽ được tính.”

Bố của Bong Bóng: “Vậy tôi thay vợ lấy một cuộc phỏng vấn độc quyền.”

Diệp Tây Thành không hề do dự: “Được, thời gian cụ thể thì bảo vợ cậu thương lượng với trợ lý Vạn đi.”

Mọi người đều cho rằng hôm nay Diệp Tây Thành phát điên là vì ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ, nên nhất thời vui vẻ. Mà bọn họ cũng chẳng khách sáo, lần lượt gửi tin nhắn đến điện thoại của anh.

Diệp Tây Thành bắt đầu phát lì xì ở trong nhóm chat, lần nào mọi người cũng có phần, tổng cộng phát sáu lần.

Đêm đó Diệp Tây Thành hoàn toàn mất ngủ, thỉnh thoảng anh lại sờ vào bụng dưới của Bùi Ninh, còn hôn lên đó. Bùi Ninh bị anh dày vò không ngủ được.

Hôm sau, hôn lễ được tổ chức vào buổi trưa.

Mới sáng sớm Tề Cận Châu đã bị bé Xoài đánh thức, cô bé nhìn thấy vòng đu quay ở bên cửa sổ nên muốn qua đó ngồi.

Tề Cận Châu đáp ứng bé Xoài vô điều kiện, vội vàng thức dậy.

Bé Xoài hỏi Tề Cận Châu: “Bố ơi, bao giờ thì mẹ đến vậy ạ?”

Tề Cận Châu cũng không biết lại càng không biết Đồng Gia Hòa có đến tham dự hôn lễ không. Tối qua anh ta có nhắn tin cho Đồng Gia Hòa nhưng cô không trả lời, sau đó anh ta có gọi điện thoại qua nhưng cô trực tiếp tắt máy.

Tề Cận Châu trả lời bé Xoài: “Nếu như mẹ không bận thì sẽ đến đây.”

Bé Xoài có chút thất vọng nhưng vẫn gật đầu, “Dạ.”

Sau khi rửa mặt xong, Tề Cận Châu dẫn bé Xoài đi ăn bữa sáng đơn giản sau đó dẫn cô bé đến khu vui chơi. Mới 8 giờ mà khu vui chơi đã mở cửa, đều là những đứa trẻ đến tham dự hôn lễ đến chơi.

Bé Xoài đi chơi đu quay, Tề Cận Châu đứng ở khu vực chờ. Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn điện thoại nhưng không có bất cứ tin nhắn nào, anh ta lại gửi tin nhắn cho Đồng Gia Hòa: 【Em đến chưa? Anh đến nhà ga đón em.】

10 phút sau Đồng Gia Hòa cũng không trả lời.

Bào Bào cũng đã đến, cùng chơi đu quay với bé Xoài, có bố Bào Bào trông chừng hai đứa nhỏ nên Tề Cận Châu đi dạo không mục đích trong sân. Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn điện thoại, sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ tin nhắn nào.

.....

(Còn tiếp)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!